Trong khi lũ học trò gãi đầu bóp trán hí hoáy viết, thầy đi lại cửa sổ mở hẳn hai cánh nhìn ra ngoài. Cơn gió biển ùa vào đem theo vị mặn của muối. Một giải nước dài màu xanh dương nằm lấp loáng sau mấy hàng cây dừa, sau cái quán của người đàn bà có đứa con trai đang ngồi moi óc làm bài mà Phong chưa biết là đứa nào.
Mắt mơ màng nhìn ra biển bát ngát, Phong để mặt ngụp lặn trong ánh nắng ấm ban mai của mặt trời biển Đông, lưỡi nếm vị mặn của muối trong ngọn gió biển.
“Gió biển bây giờ không mặn mà bằng hai năm trước,” Phong nói thầm với chính mình, “Không khác gì đời mình mấy nhưng tại sao ta lại xin về đây dậy, những tưởng để chạy trốn kỷ niệm thời nào sao nay lại trở về chốn cũ của những ngày xưa hạnh phúc.”
Tiếng nói rù rì từ phía con gái cho thầy biết có mấy đứa vừa làm bài xong. Thầy chờ thêm mười phút rồi lên tiếng nói cả lớp ngừng tay. Nhiều đứa còn cố viết, cố vớt vát. Những cái đầu quay ra sau, sang phải sang trái xem mình mượn tạm được những gì từ bài làm của người bên cạnh.
Thầy Phong vỗ tay hai cái.
- Mấy em đừng lo, thầy không chấm điểm bài này, thầy chỉ muốn xem mấy em học đến đâu thôi. Đem bài lên bàn thầy đi.
Học sinh đứa trước đứa sau cầm bài lên nộp. Hồng là đứa lên đầu. Đứa con gái ngổ ngáo nhoẻn miệng cười thật tươi với thầy, không biết nó muốn khoe mình làm xong trước nhất hay muốn gây thiện cảm với thầy trẻ. Thầy gật đầu với nó khen giỏi làm con nhỏ mặt hí hửng xong thầy bảo học trò ngồi nghỉ vài phút để thầy xem qua bài làm. Quá tệ! Ngoại trừ vài đứa làm được nhưng cũng không hết, còn lại làm sai hay bỏ dở, thậm chí có đứa còn để giấy trắng tinh.
...
Xa xa một đứa con gái tóc dài mặc áo dài trắng quần trắng đang ngồi bệt trên cát cách biển chỉ vài thước trông như nhìn xa xăm ra ngoài khơi. Một đôi dép cao su nằm lăn lóc sau lưng. Sóng biển đánh nước văng tung tóe lên tóc lên mặt con bé nhưng hình như nó không biết đến. Những lọn tóc ướt dính bệt lên má làm con bé trông thật sơ sác. Hai ống quần trắng ướt sũng nước dính sát vào da thịt. Nhìn bộ đồng phục trên người con nhỏ, Phong đoán nó học trường mình, lấy làm hiếu kỳ, tiến lại gần nó hơn rồi buột miệng kêu lên.
- Thủy!
Đứa con gái quay lại, má nó ươn ướt không biết là nước mắt hay nước biển, cặp môi mím chặt.
Thấy Phong bên cạnh, Thủy ngạc nhiên không kém, nó vội quẹt những giọt nước trên má rồi dợm đứng lên nhưng lại ngồi xuống cát.
- Thầy tới tắm?
- Ừ, còn em làm gì mà ngồi đây để ướt hết trơn vậy? Em chờ ai?
- Em chờ anh của em.
Chỉ ra biển, Phong hỏi.
- Thủy ngồi đây chờ người anh ngoài biển? Anh của Thủy đi đâu ngoài đó, bộ anh của em đi đánh cá ngoài khơi? Mà thầy nhớ bữa hôm đó má em nói là nhà chỉ có hai người.
Mắt vẫn nhìn ra khơi, con bé nói giọng thật buồn.
- Bây giờ chỉ có hai người, hồi đó bốn. Anh Thủy ở tuốt ngoài đó (Con bé chỉ tay ra khơi), không biết đến bao giờ mới về.
Phong đoán được sự thể nhưng ngại, không muốn hỏi tới. Hai thầy trò ngồi bên cạnh nhau thật lâu, không ai nói một tiếng. Tự nhiên đứa con gái lên tiếng trước, nó kể về người anh, người cha, những người thân yêu đó không bao giờ gặp lại.
- Em ra đây đã nhiều lần, không biết tại sao. Làm như có một cái gì nói em phải ra đây ngồi chờ anh em, thầy hiểu em nói không? Một ngày nào đó, em sẽ thấy một cái tàu hải quân thiệt lớn đi ngang qua, em sẽ thấy anh em đứng trên boong tàu, vẫy tay kêu em. Anh em sẽ bảo là anh ấy bình yên vô sự, em về nhà trước chờ anh về sau, và em sẽ đi về.
Giọng con bé nức lên, giòng nước từ cặp mắt sưng húp chảy dài xuống má.
- Em đã tới đây hàng bao nhiêu ngày rồi mà vẫn chưa thấy con tàu đó, không biết nó đi đâu, bao lâu mới về. Em phải chờ mãi ... chờ hoài, chờ tới bao giờ đây? Bộ ảnh đi luôn sao! Bộ ảnh hết thương em rồi sao! Tại sao ảnh bỏ em với má, đi không về.
Đoán được sự thể, nhìn những dòng nước mắt lăn dài trên má đứa học trò gái, Phong vốc nước biển hất lên mặt để dấu những giọt nước mắt riêng của mình. Sao trên đời lại có chuyện đáng thương đến thế này!
Đôi môi con bé run run, tím ngắt. Phong lấy khăn lông choàng lên vai nó.
- Em bị thấm lạnh rồi, đi lên trên kia đi kẻo bệnh.
Nó gỡ nhẹ tấm khăn lông cho rớt xuống bãi lấm đầy cát, lắc đầu nói.
- Lạnh này có thấm gì, thầy. Cái lạnh dưới đáy biển của anh em còn hơn gấp trăm lần. Làm sao em đem được cái chăn này xuống dưới đó cho ảnh đắp?
Phong thì thầm bên tai đứa học trò.
- Thầy biết em buồn, em cho thầy chia sẻ cái buồn đó với em.
Câu nói như mở toang cánh cửa đóng kín một tâm hồn câm nín đau khổ để nỗi buồn bị kềm hãm bên trong từ lâu giờ được giải phóng. Nó bật khóc nức nở. Phong nhặt khăn lông lên, phủi cho hết cát xong dùng một đầu lau nước mắt cho Thủy. Con bé ngồi yên để thầy lau nước mắt mình rồi bỗng dưng nó chụp lấy bàn tay thầy áp má nó lên làm Phong luống cuống không biết xử sự ra sao. Hơi ấm từ bàn tay truyền sinh khí sang má lạnh như hồng lên. Những giọt nước mắt chảy qua kẽ những ngón tay rồi rơi xuống nước biển, hòa cái mặn của nó với cái mặn của đại dương.
...
Chiều hôm đó Phong giữ hẹn đến tiệm tạp hóa. Thủy thấp thỏm cả buổi chiều chờ đứng ngồi không yên làm mẹ nó phải thấy lạ nhưng bà chẳng bận tâm, phần trong người không được khỏe. Một lúc sau bà giao hàng cho nó rồi về sớm.
Khi thầy đến thì Thủy đang đọc quyển sách Vật lý. Năm học đã hết và con bé được lên lớp nhưng nó vẫn thích lôi sách ra đọc. Nó lật ra mấy trang đầu, nhớ lại lần đầu tiên thầy xuống ngồi cạnh nó giảng bài. Những ngón tay dài và thanh của thầy đi trên mặt giấy, giọng nói và hơi thở của thầy, tất cả như được chuyển xuống sách và còn nằm ở đó. Thủy chỉ cần mở sách ra để thấy lại thầy, để nhớ lại những giây phút đó và nó đã mở sách ra biết bao nhiêu lần rồi.
- Bãi trường rồi mà em còn học bài sao.
Thầy đến lúc nào mà con bé không biết, chắc đến đã lâu nhưng đứng im đó mà nhìn nó.
- Thầy ....
Thủy định nói đã chờ thầy cả buổi nhưng lại im. Nó đặt quyển sách xuống đi lại gần. Phong thấy chiều hôm nay con bé như diện thêm một ít, tóc nó chải chuốt cột lại phía sau thật gọn, cái áo sơ-mi trắng là thẳng nếp, cái quần đen cũng vậy.
Thầy khen nó một tiếng, đùa hỏi nó có hẹn đi chơi với ai. Con bé cười mím chi không trả lời. Nó đánh bạo nói, thầy biết rồi mà còn hỏi. Phong làm mặt ngạc nhiên nói, thầy không biết, vậy em biết gì thì nói cho thầy nghe đi, làm đứa con gái sượng mặt đỏ ửng lên.
- Thầy cần mua gì?
- Em cho thầy ống kem đánh răng và cái lược.
Thủy mở tủ kính lấy ống kem đánh răng và cái lược đặt lên mặt kính quày. Phong vừa cầm lên thì con bé nói thầy chải tóc đi.
Ngạc nhiên nhưng Phong vẫn chiều nó, cầm cái lược nhựa nâu lên chải mái tóc dài tài tử trước sau trong khi đứa con gái học trò ngắm, mặt nó tươi lên xong lại xụ xuống làm Phong lại càng ngạc nhiên.
- Thầy chải tóc cũng giống như anh em hồi đó trước khi đi lính. Lâu lắm em mới thấy lại ...
- Nếu làm em buồn thì thầy thôi chải.
Con nhỏ lắc đầu quày quạy.
- Đâu có đâu, em không buồn. Nếu thầy không chải nữa thì em mới buồn.
Thấy Phong lấy ví ra trả tiền, Thủy nói chỉ lấy tiền ống kem đánh răng còn tặng thầy cái lược để sau này đòi coi thầy chải đầu.
- Em lãng mạn lắm.
Câu khen làm đứa con gái đỏ mặt. Phần Phong thấy lời khen mình nói đi quá cương vị người thầy với học trò dễ bị hiểu lầm bèn khẽ nói xin lỗi xong đổi hướng câu chuyện.
...
Quay đầu ra sau nhìn Thủy vật lộn với chăn chiếu, Phong dặn.
- Em cầm cho chắc nha, đừng làm rớt. Đã nói là đi hai xe mà em đòi chở.
Con nhỏ cười hì hì nói.
- Cái xe đạp của bạn thầy bị xúc dây xích rồi mà đi gì được. Mà đi chung vui hơn mà. Xong rồi, mình đi thầy. Đừng lo, em hổng làm rớt chăn đâu, thầy coi chừng túi đồ đó, rớt mất là đói.
Phong xem lại cái túi đựng ít thức ăn và phích trà nóng treo trên ghi-đông xe đạp trong khi Thủy cố kẹp cái chiếu dưới nách cái chăn giữa hai chân cho chặt xong thầy trò đạp xe ra bãi ngắm trăng.
Trong bữa cơm chiều, con nhỏ đưa ra ý kiến chờ đêm xuống ra bãi biển ngắm trăng sao làm thầy nó bật cười.
- Để làm chi? Bộ em muốn thấy sao đổi ngôi để có thêm ước nguyện gì hả?
Nó bĩu môi đáp.
- Cần chi. Tối hôm qua em ước được rồi.
- Nếu vậy thì tới phiên thầy.
- Thầy ước gì?
- Bí mật. Em không cho thầy biết em ước gì, thầy sẽ không cho em biết cái của thầy.
Con nhỏ trả giá.
- Nếu có sao đổi ngôi tối nay mà thầy ước kịp thì mình nói cho nhau hay ước nguyện của mỗi người.
Để nó vui, Phong gật đầu chịu.
Bãi biển về đêm vắng người, chỉ lác đác vài cặp ngồi chụm đầu vào nhau. Hai người chọn một góc dựa lưng vào một tảng đá lớn trải chiếu ngồi nhìn ra biển. Thủy chỉ lên bầu trời đêm nay trăng tròn nhưng không một ánh sao.
- Thầy xui thiệt, tối nay không có sao.
- Vậy thì ước nguyện của thầy sẽ không thành sự thật và luôn là một bí mật em không được biết.
Con bé lấy tay nhéo lên tay Phong nói.
- Vậy em cũng giữ điều ước của em bí mật.
Đến lượt thầy nó nhéo lên tay nó.
- Em không cần nói thầy cũng biết là gì.
Con nhỏ ôm chặt cánh tay thầy, kéo sát vào nó rồi dựa đầu lên vai. Biết nó đang tràn trề hạnh phúc, Phong không cưỡng lại.
Copyright © 2018 Khoi's bookshelf - All Rights Reserved.
Powered by GoDaddy
We use cookies to analyze website traffic and optimize your website experience. By accepting our use of cookies, your data will be aggregated with all other user data.