Vừa lên xe chưa kịp đóng cửa, bà thấy một chiếc xe hơi đen từ trên đỉnh đồi bên cạnh chạy xuống. Đã gần sáu giờ chiều, sương mù bắt đầu giăng nên bà không nhìn ra được mặt người lái chiếc xe đen ấy. Khi chiếc Renault của bà xuống đến chân đồi, bà không thấy chiếc xe hơi đen hôm nọ nữa. Bà kết luận người hàng xóm mới đã lôi nó ra được và lúc nãy bà thấy nó chạy xuống đồi.
Sáu giờ chiều tại nhà bác sĩ Thăng xe hơi xe gắn máy đậu chật bãi cỏ trước nhà. Ngày hội họp chiều nay đông hơn thường lệ. Có người bắn tin vợ chồng bác sĩ sắp trở về lại Sài Gòn vì ông bác sĩ được mời nắm một chức vụ cao trong Bộ Y Tế, có thể thứ trưởng chứ không phải chơi. Tin đồn này gây chấn động không ít trong đám người "văn minh" nơi đèo heo hút gió, người ta phải tìm cách hỏi cho ra sự thật. Người đàn bà đậu xe bên lề đường, tuy xa nhà nhưng lát nếu cần về sớm thì dễ đánh xe ra. Chiếc Citroën đậu không xa đó làm bà chú ý.
"Đúng là chiếc xe mình thấy ban chiều, vào xem ai là chủ".
Mới đến trước cửa bà đã nghe tiếng cười nói từ trong vọng ra. Giọng nghe to và rõ nhất là Trọng. Bà đẩy cửa bước vào, vài cái đầu quay lại nhìn. Phòng khách đã đông chật người, khoảng hơn hai chục mạng. Họ ăn mặc bảnh bao, tụm lại từng nhóm nhỏ cười nói thật vui vẻ. Một người đàn ông đầu hói cao lớn trong bộ quần áo đúng thời trang cắt thật đẹp, quần len xanh đậm áo len trắng cổ quấn khăn đỏ, tay cầm ống vố, tách ra từ một trong mấy nhóm đó, tiến lại đón khách mới đến.
- Tưởng chị đến không được chứ. Nhà tôi chờ chị mãi.
- Trễ nhưng phải đến chứ anh Thăng. Chị đâu?
Ông bác sĩ chủ nhà đưa người đàn bà vào bên trong. Bà thấy Trọng và một người đàn ông lạ mặt đang đứng nói chuyện với bà Thăng trong góc phòng. Bà đoán người đàn ông đó chắc là bạn hay bà con của Trọng ghé thăm. Đúng lúc đó hắn quay lại, nở một nụ cười thật tuơi.
...
Như vậy rốt cuộc đã có người căm thù ông về truyện của ông. Ông đã vô tình đi vào cuộc đời riêng tư người con gái này, đọc được tâm tư của cô rồi phơi bày cho thiên hạ xem. Tội rất nặng! Truyện viết chỉ để đọc giải trí, tất cả những tình tiết viết ra chỉ là cấu kết của một trí tưởng tượng, một trùng hợp ngẫu nhiên ngoài ý muốn nhưng tác hại đã gây ra không kéo lại được. Ông Vinh không biết nỗi bàng hoàng của mình đến từ lời lẽ kết tội trong lá thơ hay từ sự kiện đây là lá thơ đầu tiên mắng ông. Theo như những lời lẽ ấy thì tác giả lá thơ đã là một nạn nhân trong một cuộc tình tay ba mà người tình hay chồng của nàng đã đi theo một người đàn bà khác. Những đổ vỡ ấy có gì là hiếm trên đời. Tựu chung cũng chỉ là một người yêu nhưng không được yêu lại hay tình yêu ban phát cho họ thưở ban đầu nay bị lấy lại một cách tàn nhẫn đem cho người khác. Tuy vậy, trong mỗi đổ vỡ có những khúc mắc khác nhau và mình phải sống trong mỗi đổ vỡ mới biết được. Ông Vinh cảm thấy có gì trong lòng bắt mình phải gặp người viết lá thư hằn học này. Không nghĩ đây là một cái kế của một độc giả ái mộ để tìm cách gặp vì thư và phong bì không đề địa chỉ người gởi, ông quyết định sẽ lại toà báo hỏi ông chủ bút.
...
Nguyện né đầu sang một bên khi Trọng đưa mặt đến định hôn. Hắn hơi tiu nghỉu nhưng chỉ cười xòa rồi đi ra cửa. Nguyện không tiễn khách mà đi lại đứng trước bức tranh. Tiếng xe nổ máy ngoài sân rồi tiếng bánh xe lăn đi, tiếng động cơ chết dần xuống đồi. Mẩu thuốc Trọng mới hút dụi không tắt hẳn trong cái gạt tàn bốc lên một cột khói gầy như sợi chỉ. Không thích mùi thuốc lá, mùi xì-gà Phoenix thơm hơn lại đậm đà, Nguyện đi lại cửa sổ mở toang cả hai cánh ra cho gió lùa vào. Ngọn gió ấm hơn mọi ngày. Mùa hè đến đã được một tuần. Tự dưng Nguyện mong người đàn ông hàng xóm sẽ trở lên trên đây mùa hè năm nay. Chắc ông sẽ thích mùa hè hơn mùa đông mưa dầm lạnh lẽo trời âm u như lần ông và vợ đến cuối năm trước. Không ai có thể bỏ hoang nhà cửa mình lâu được.
...
Quang rùng mình trong ngọn gió lạnh lùa vào từ cửa sổ phòng vẽ. Nguyện bật cười nói.
- Lính tráng gì mà chịu lạnh không được. Thôi mình nghỉ một lúc đi!
Nghe vậy Quang bước vội lại cái ghế đẩu gần đó chụp lấy áo khoác lên người. Nguyện chiêm ngưỡng tấm thân trần truồng đầy bắp thịt ấy đã đứng làm mẫu trong cả giờ đồng hồ qua. Đã lâu không vẽ người mẫu khỏa thân, Nguyện đã lúng túng khi bắt đầu vẽ. Rồi thân hình lực lưỡng rắn chắc của Quang đã làm Nguyện bị phân tâm không ít. Vẽ người mẫu khỏa thân trước kia là sở trường nhưng từ ngày lên trên đây Nguyện đã đổi sang vẽ ngoại cảnh vì xúc động trước cái đẹp nên thơ của rừng núi.
Nguyện đem cọ lại bồn rửa, rảy cho ráo nước rồi lau vào chiếc khăn trắng cho khô. Mặc xong quần áo, Quang đi lại trước bức tranh ngắm lên tiếng khen.
- Chị vẽ đẹp lắm và giống lắm.
- Quan trọng không phải là vẽ giống, Nguyện nói trong khi tay xắp mấy cái cọ ngay ngắn trên bàn làm việc.
- Vậy sao? Quang ngạc nhiên, mình thì cứ tưởng vẽ giống mới là hay. Tranh thì thích xem lắm nhưng không biết gì về triết lý của hội họa. Vậy thì cái gì là quan trọng trong bức tranh?
- Làm sao nói lên được cảm nghĩ, không, cảm giác mới đúng, của người vẽ. Cũng một cảnh đó nhưng người vẽ khác sẽ vẽ lên khác nhau. Không những thế, nó còn tùy vào nhiều yếu tố nội tâm lẫn ngoại lai nữa. Tất cả những yếu tố này ảnh hưởng lên tâm trạng của người vẽ, đi lên tay người vẽ và đưa cái cọ đi trên mặt vải khác nhau. Rồi cách pha màu cũng phản ảnh tâm trạng của người vẽ, lúc đó lòng mình đang u buồn hay vui, lắm thất vọng hay đầy hy vọng, đang yêu đời hay chán đời, vân vân ...
...
" ... và đó là lần đầu trong đời Nguyện đã biết yêu nhưng khốn nạn thay đã yêu lầm người để rồi gây đổ vỡ và tang tóc. Bao năm qua Nguyện đã tự trừng phạt mình làm bằng cách tự lưu đầy vào một cuộc sống cô đơn nơi đèo heo hút gió. Nguyện không làm thế để chuộc lỗi vì làm sao chuộc lỗi đó được. Tội lỗi to lớn như vây mình sẽ phải trả giá suốt đời chưa chắc đã trả hết, rồi Nguyện gặp Quang và muốn gầy dựng lại cuộc đời, sống một cuộc sống mình luôn ao ước."
Khi những chữ cuối thoát môi Nguyện, sự im lặng ùa vào kín gian nhà. Quang thở thật nhẹ như sợ nếu thở mạnh sẽ thổi đi những lời tâm sự mình vừa được kể ra khỏi cõi không gian chật hẹp. Phải giữ chúng với mình vì nếu chấp nhận xây dựng một tương lai chung với người mình yêu, phải chấp nhận quá khứ của người đó thay vì xua đuổi nó. Quang muốn trấn an Nguyện, muốn nói lên những lời an ủi và khuyên bảo hãy để dĩ vãng đi qua, hãy cất nó đàng sau tiềm thức nhưng lại sợ bị hiểu lầm là mình xem thường sự đau khổ của Nguyện. Những năm trong đại học y khoa và quân y, Quang chỉ học cách chữa bệnh cơ thể, có bao giờ được dạy cặn kẽ cách giúp con bệnh đối phó với những đau khổ tình cảm đâu. Biết phải trở về bệnh xá, Quang đứng lên nói chiều sẽ trở lại để nói chuyện thêm rồi đi ra.
Nguyện vẫn ngồi yên một chỗ nhìn theo Quang khuất sau khung cửa.
...
Nguyện khẽ gật đầu. Phải về nhà, phải gặp lại cha mẹ già, phải có can đảm nhìn mặt người em mà xin tha thứ dù sẽ phải nghe những lời trách cứ nặng nhẹ. Người tình xưa đã ra đi không về, mình sẽ làm lại cuộc đời với Quang. Nguyện thấy phấn khởi lên. Cả ngọn đồi tự nhiên trông đẹp vô ngần trong mắt Nguyện. Vạn vật trông như tươi sáng hẳn lên. Những bông hoa vàng nhảy múa trong ngọn gió thổi nhè nhẹ. Những chùm hoa dại xanh đỏ tím cũng đang rung động theo cùng nhịp.
Copyright © 2018 Khoi's bookshelf - All Rights Reserved.
Powered by GoDaddy
We use cookies to analyze website traffic and optimize your website experience. By accepting our use of cookies, your data will be aggregated with all other user data.