Có gì trong căn phòng bên cạnh phòng ngủ tôi đang nằm? Những tiếng động, những hơi thở dài, những vết chân chợt hiện lên trên sàn nhà phòng tôi ngủ ... Người con gái tên Phượng là ai?
...
Không biết tôi ngủ được bao lâu khi xe thắng gấp một cái làm tôi giật mình mở mắt dậy. Ánh nắng gay gắt trên mặt, bên ngoài một bầu trời xanh biếc. Tôi liếc sang bên cạnh, bà cụ đã đi theo bầu trời ảm đạm ban mai, một thiếu phụ khoảng tuổi tôi trong chiếc áo dài đen ngồi im như pho tượng mắt nhìn thẳng về trước. Khi xe thắng gấp một cái, người đàn bà hơi chao về phía trước, mái tóc dài xổ che hẳn bên trái mặt. Bà đưa tay vén tóc lên, một hoa tai với hạt kim cương nhỏ lóng lánh trên một vành tai con xinh xắn, một bông hoa cánh trắng vàng cài trên ngực áo.
Xe đò ngừng lại. Người đàn bà đứng lên xuống xe để lại một hương thơm ngọt lịm. Tôi nhìn xuống mặt ghế nệm, đưa tay sang vuốt hai chỗ trũng xuống tròn. Mặt nệm lạnh lẽo.
...
Lúc đứng lên đi lại tường bật thêm ngọn đèn tôi mới thấy bên ngoài trời đã tối. Cái bóng râm của cây bàng lúc nãy đổ lên trên những bậc cấp giờ đã nhoè mất vào một ánh sáng vàng vọt hắt xuống từ ngọn đèn gắn bên trên cửa. Nhét vội vài xấp hồ sơ quan trọng vào cặp, tôi đi ra, khóa cửa lại.
Về đến phòng ngủ, tôi bật đèn lên, ngạc nhiên thấy ai đã làm giường mình lại thật ngăn nắp vì nhớ sáng dậy cứ để chăn chiếu xộc xệch đó mà đi. Tôi thấy bực trong lòng. Có ai đó đã dám xâm phạm cái phạm vi riêng tư của mình, dám vào mà không hỏi và biết đâu đã lục lọi hành lý của mình. Mở tung va-li ra, tôi xem lại thật kỹ, trong lòng thấy yên tâm hơn vì tất cả còn xếp y nguyên như trước. Đẩy va-li lại dưới gầm giường, tôi ngồi thừ dưới đất suy nghĩ mông lung. Một mùi thơm quen quen ở đâu lẻn đến. Tôi nhìn quanh phòng thấy trên bàn làm việc có một lọ hoa ai đem vào để đó tự lúc nào, một lọ thủy tinh cao gầy trong cắm một cành hoa vàng trắng. Mặt bàn đó tối qua chỉ có một lớp bụi mỏng phủ ở trên cơ mà... Cầm cái lọ lên ngắm nghía, tôi thấy cành hoa vàng thật đẹp nhưng vì không phải là dân chơi hoa, tôi không biết là loại gì. Từ đóa hoa vàng đó tỏa ra một hương thơm thoang thoảng thật dễ chịu, một hương thơm là lạ ngòn ngọt nhưng cũng quen, đã gặp ở đâu rồi. Tính tự kiêu nổi lên, tôi tin người nữ nhân viên trẻ có khuôn mặt khả ái đã lén vào phòng làm giường và tặng tôi cành hoa. Thế là tôi đi ra trước cửa phòng tìm có dấu chân nào của ai đến đây không nhưng trong ánh đèn hất xuống từ cái bóng đèn trên tường ngoài cửa phòng chỉ thấy dấu giầy của chính mình. Trở vào trong, tôi thay quần áo xong buông người ngã xuống giường.
Hương thơm phảng phất từ đóa hoa vàng ru tôi, đưa tôi vào giấc ngủ đắm chìm.
...
Tôi bước hẳn vào trong, căn phòng lạnh tanh. Chiếc giường sắt không còn tấm chiếu dài xanh đỏ, thay vào đó là một tấm trải giường trắng tinh. Tôi vuốt ve mặt giường, thật mềm mại nuột nà như da ngực con gái, trắng tinh như cần cổ vén tóc lên. Trên mặt chiếc bàn con trong góc phòng, một cành hoa ước chi mới cắm trong lọ to hơn cành hôm qua. Nhè nhẹ đưa tay nhấc cành hoa ra khỏi lọ, tôi làm một nhánh hoa rời cành rớt nhẹ xuống mặt bàn. Tôi thở dài thấy tiếc cho một hiện hữu đẹp đẽ ngắn ngủi, dùng hai ngón tay kẹp nhánh hoa rơi rụng đưa lên mũi. Hương thơm thoang thoảng. Tôi ngây thơ dọ mắt trên sàn xi-măng tìm những vết chân tự chỗ nào đến nhưng chỉ thấy một sàn xi-măng đã được ai quét sạch, ngay cả những vết giầy lấm cát vàng tôi lê vào không còn chứng tích. Tôi đi lại cánh cửa khóa chặt của bức tường bên trái, lắc lắc cái tay nắm nhưng vẫn không xê dịch được.
...
Tiếng quát thật to làm chính tôi giật bắn mình, lôi tôi ra khỏi trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Tôi làm một cử chỉ vung tay lên thật mạnh như để hất thân hình đàn bà trên người mình ngã xuống giường xong vùng ngồi dậy. Ngọn đèn trên trần nhà chợt bật sáng lên. Trên giường chỉ có mỗi mình tôi thân thể trần truồng trơ trẽn ...
--------------------------------------------------------------------------------------
Một đêm nọ, một người con gái với một khuôn mặt u ám mái tóc đen dài xõa vai lên chiếc xe bus tôi lái cho trường, trách tôi đã thất hẹn và muốn tôi đền bù. Cô ta là ai, nào tôi biết nhưng tôi nhắm mắt nghe theo ...
...
Tiếng còi xe kéo dài nghe bực mình phía sau khi tôi đạp thắng gấp. Cần kéo, hai cánh cửa mở toang. Một thiếu nữ trông như á đông bước lên xe, mái tóc đen dài chấm vai xõa che một nửa khuôn mặt có vẻ trầm buồn. Cô ta đi thẳng lại ghế sau lưng tôi ngồi xuống. Định lên tiếng đòi xem thẻ sinh viên, tôi nghĩ sao không nói gì, kéo cần đóng cửa xe xong đạp chân ga.
Đến trạm đường số Tám, cô gái đứng lên đi lại cửa xe như chờ xuống. Tôi ngừng xe, mở cửa. Cô ta xuống xe.
- Bye, tôi lên tiếng chào.
Thiếu nữ dừng chân trên bực thang, hỏi nhưng không quay đầu lại.
- Ngày mai anh đến?
- Ừ!
Đóng cửa xe lại tôi mới giật mình nhận ra mình và cô gái vừa mới nói tiếng việt. Có lẽ cô ta thấy cái tên việt của tôi trên thẻ sinh viên tài xế đeo trên ngực. Tôi nhìn theo dáng gầy guộc trong bộ quần áo đen đủi trông như một con quạ băng qua đường.
...
Nhìn Châu mở cửa xe, tôi chợt nhớ lại người con gái tóc dài ban chiều. Cũng tóc dài, cũng dáng mảnh dẻ. Tôi cố đem khuôn mặt trầm buồn đó trở về trí nhớ nhưng chỉ thấy lờ mờ những nét nhòe của một khuôn mặt buồn một nửa bị mái tóc dài rũ che đi. Giọng nói của người con gái ấy, một giọng thật nhẹ nhàng nghe như gió thoảng ngang tai, "Ngày mai anh đến?" nghe sao như một câu tự trấn an thay vì là một câu hỏi. Bỗng nhiên tôi muốn gặp lại cô ta. Nếu cô gái ở xóm nhà trên đường số Tám thì tôi không biết nhiều về xóm đó dù đã ở đây vài năm vì chưa bao giờ lái lộ trình khu đó và chỉ thuê nhà ở các khu khác. Đây là college town nên sinh viên khá đông, có lẽ một nửa dân số ở đây là sinh viên và sinh viên gốc á châu rất nhiều, tôi không để ý đến họ như trước kia khi còn ở cái tiểu bang khỉ ho cò gáy tuốt phương Bắc lạnh lẽo cả tỉnh chỉ vài khuôn mặt vàng.
...
Nước bùn trên mặt đất tôi vừa dẫm vào khi đặt chân xuống bắn lên quần. Đèn pin quét một vòng. Những chùm lá, những bụi cây, bia mộ hiện ra lờ mờ trong ánh đèn vàng vọt. Một cái tượng sơn trắng nổi hẳn giữa những bóng đen cây cối xung quanh, nằm bên trái bãi đậu xe cách không xa. Rọi đèn vào trong đó, tôi cố tìm một hình bóng người, một mái tóc dài bay trong gió. Chỉ có những cành cây trụi lá lung lay trông như những cánh tay khẳng khiu chỉ còn xương của thây ma vẫy gọi mời mọc. Tiếng một con ễnh ương bất chợt nổi lên đâu đó làm tôi giật mình. Tôi đi lại chỗ cái tượng, móc thuốc ra hút. Khói thuốc làm tôi bình tĩnh lại, tim đập chậm lại. Đồng hồ tay chỉ mười giờ.
Tôi chờ.
...
Mái tóc dài xõa vai đứng đó tự khi nào. Đêm nay chiếc váy trắng và áo len đỏ được thay thế bằng bộ quần áo đen đủi như những lần đầu. Nàng đứng đó nổi bật trong vùng ánh đèn trắng xóa. Tôi rà thắng cho xe tấp vào lề. Xe ngừng lại. Tôi nhoài người sang bên phải, mở cửa xe. Hình bóng nhỏ nhắn trườn vào xe lên ghế bên cạnh.
Xe tách lề. Một hồi còi sau lưng.
-------------------------------------------------------------------------------------
Người con gái có thân hình mảnh mai trong sân nhà hàng xóm bên cạnh không biết là tôi đang nhìn trộm nàng từ cửa sổ phòng tôi trên lầu. Tôi kéo màn che kín cửa xong hé một tí ra nhìn qua kẽ màn. Nàng chậm rãi đi lại cái ghế sắt cạnh một cái cây thật to và cao giữa vườn rồi ngồi xuống dựa lưng lên cây. Có lẽ nàng lạnh nên trên vai chùm một tấm chăn đỏ che phủ xuống gần chấm đất, phải là một chăn mỏng nhẹ vì đầu chăn đong đưa trong ngọn gió chiều. Từ chỗ tôi đứng đến chỗ người con gái ngồi hơi xa vì khu vườn bên đó khá rộng nên tôi khó thấy rõ mặt nàng: trẻ? đẹp? vui vẻ? đăm chiêu? Tôi chịu.
...
Phải đến tuần sau đó tôi mới thấy lại người thiếu nữ, cũng trong chiếc áo ngủ trắng dài chấm đất. Nàng đi lại cái ghế quen thuộc, cầm tấm chăn đỏ lên khoác lên vai xong ngồi xuống, dựa đầu lên thân cây. Ngọn gió đầu mùa thu thổi nhẹ ngang, những sợi tóc bay lên vắt ngang mặt, một vẻ đẹp yếu đuối ủy mị. Người con gái ngồi im như một pho tượng trên ghế một lúc xong đột ngột đứng lên đi về bức tường giữa hai nhà. Dù đã có chủ ý lộ mặt, tôi vẫn giật mình định lẩn trốn nhưng quá trễ, cô gái hàng xóm đã đến sát bức tường, rất gần nhà tôi. Nàng nhìn lên cửa sổ phòng tôi và thấy tôi đứng đó trân trân nhìn xuống. Mặt nàng không lộ một vẻ gì, giận dữ, bực bội hay ngạc nhiên ... chợt miệng nở một nụ cười, một nụ cười nhỏ thôi nhưng đủ để cho tôi cảm thấy khích lệ lẫn xốn xang trong lòng.
...
Người con gái trố mắt nhìn tôi. Tôi sực nhớ anh ngữ nàng kém, tôi chỉ nói lại là nhớ nàng vô cùng. Nụ hôn hôm nọ nàng cho phép tôi cho bây giờ trở lại. Hương thơm hoa lài bao chùm, mùi thơm hoa sen len lỏi. Tất cả đã trở lại với tôi. Lần này tôi không dám sỗ sàng tìm khuy áo ngủ cô gái mà chỉ ôm nàng thật chặt, sát vào người mình như muốn làm cho hai thân thể nhập thành một. Tôi ngụp lặn trong bể thơm tho ấy như con ruồi dãy dụa trong mạng lưới nhện độc. Tôi muốn ôm chặt tấm thân mảnh khảnh đó mãi mãi cho đến lúc cả hai quỵ xuống nát tan ra thành bụi để những hạt trộn lẫn vào nhau. Tôi không biết tôi và người con gái ôm nhau bao lâu cho đến lúc nàng nhẹ đẩy tôi ra. Ý nghĩ nàng sắp bỏ đi và tôi không thấy nàng trong mấy ngày nữa làm tôi cuống lên. Tôi chưa biết phải làm gì thì cô gái đã đưa hai bàn tay lên ngực, từ từ cởi cái khuy đầu. Tôi dán mắt lên hai bàn tay ấy. Cái khuy bật tung, rồi cái khuy thứ hai. Làn da trắng xanh từ từ hiện ra giữa những chùm hoa hồng nhạt.
...
"Biết đâu lại là lần duy nhất," tôi nghĩ thầm mà thấy nhói trong tim. Tôi thẫn thờ kéo ghế lại cửa sổ ngồi xuống chờ. Chờ gì? Đến lúc này tôi không còn biết. Tôi không còn biết gì nữa, ngay cả cái giấy cảnh cáo của nhà trường nằm tênh hênh trên giường. Biết đâu nay mai là cái giấy đuổi của tiệm sách. Hai ngày nay tôi không đi làm mà cũng chả gọi vào xin nghỉ hay báo cho họ. Tôi không còn sức lực nào làm gì đến độ tiếng điện thoại reo cũng chả làm tôi giật mình như thường lệ.
-------------------------------------------------------------------------------------
Thế giới mạng, thế giới thật và cõi âm có bao giờ giao nhau? Có chứ và đã cho một người đàn ông trung niên khát tình non cơ hội để thấy nghe và sờ được giao điểm của ba thế giới.
...
Con Mơ cúi đầu cố dấu mặt đỏ lên vì mắc cở. Đúng là thiếu nữ mới từ Việt Nam sang, dễ thẹn. Ông Vong mê cái thẹn ngây thơ đó, nó làm ông Vong nhớ lại một thời xa xưa ông nhiều lần ngồi trên chiếc Yamaha cũ theo sau một tà áo dài trắng nào trên con đường đầy bóng mát của hai hàng cây me hai bên đường. Cũng cái e thẹn dễ thương thưở đó đã đem lại cho ông nhiều đêm thức trắng, nhiều giấc mơ ấp ủ, những nỗi buồn cơn ghen ... Cái e thẹn dễ thương ấy ông không còn thấy lại trong bao nhiêu năm cho đến khi ông làm quen với một con bé có cái nick thật cải lương noibuontrongdem trong cái chat room hoadongnoi.
...
"Con Mơ nói ở Việt Nam nó không chơi tennis, basketball, swimming như con, nó đi học về rồi giúp má nó nấu cơm rồi học bài hay get on line, nhà nó chỉ nó với má nó thôi" ông Vong lơ đãng nghe con gái kể tối hôm qua khi nó đang xếp quần áo vào ba lô. Bây giờ ông ngắm sau lưng con Mơ mặc quần sọoc, nó cao hơn Hoa một ít, cặp chân thon dài, cái eo nhỏ, lưng mảnh khảnh, hai mông nhỏ nhắn. Ông cố xóa ra khỏi đầu những ý nghĩ bẩn thỉu nhưng những hình ảnh khêu gợi cứ nhảy múa trong óc. Ông nhận thấy đã từ mấy tháng qua đầu óc mình càng ngày càng đi lún xâu vào trong con đường nhơ nhuốc mà trước mặt là hình ảnh các đứa con gái trên người chỉ mặc xì líp nhỏ xíu uốn éo nhún nhẩy trước máy webcam chúng bật lên cho ông xem. Mấy đứa trong chat room emtimanh.vn.com dễ dàng thật, quá dễ dàng. Không hiểu cha mẹ chúng đâu mà để chúng làm trò như thế. Chẳng bù cho mấy đứa bên hoadongnoi. Mấy đứa này quá hiền, có đứa còn quê mùa cải lương.
...
Nét vô tư lự trẻ con trở lại trên mặt Mơ. Con bé mỉm cười, câu trả lời bình thản.
- Dạ, làm sao bị thất tình được, ảnh thương Mơ lắm, nói không bao giờ bỏ đâu. Ảnh nói sẽ ở với nhau cho tận đời.
- Tận đời? Thiệt sao. Vậy bạn trai của Mơ bây giờ ở đâu, Mỹ hay Việt Nam?
- Ở Mỹ nhưng ...
Nhìn nét u buồn chợt trở lại trên mặt Mơ. Ông Vong thấy thương hại cho con bé nhưng trong cái thương hại đó ông thấy cơ hội. An ủi, vỗ về, cho nó thấy có thể tin vào ông, tâm sự với ông, cho ông dịp đến gần với nó và thu phục lôi cuốn nó. Ông ra vẻ tự nhiên như một người lớn dỗ trẻ thơ, quàng tay ngang vai nó vỗ về.
- Mơ đừng buồn, để ... bác giúp tìm bạn trai của Mơ. Bác muốn thấy Mơ vui.
- Dạ, con cám ơn bác.
Câu đáp nhỏ nhẹ ngoan ngoãn phủ phục cho ông Vong can đảm bóp nhẹ vai con bé, kéo nó sát vào mình vẫn với điệu bộ vỗ về. Nó ngoan ngoãn không cưỡng lại. Người con bé nhỏ nhắn mềm mại như một con mèo con. Trong vòng tay ông Vong, nó hơi run lên. Ông nghĩ nếu không có con gái ông đây, ông có thể đi xa hơn cái vòng tay ôm vai ấy. Bàn tay ông thu về, Mơ vẫn đi sát ông.
...
- Cho anh xem nè!
Từng cái khuy bật ra cho đến cái cuối cùng. Hai vạt áo vén sang hai bên. Không nịt vú, toàn thân trước của con Mơ da trắng hồng phơi bày trước mắt. Ông Vong bị thôi miên bởi cặp vú nhỏ nhắn như hai trái quít của đứa con gái dậy thì. Ông chồm tới.
--------------------------------------------------------------------------------------
Một chiếc xe bỏ hoang bên bờ hồ, dấu vết của ai để lại. Án mạng? Tự vẫn? Lên núi tìm một tĩnh mịch để viết, tôi thấy mình cầm đầu dây mối nhợ của một vụ mất tích và người mất tích đã trỏ về với tôi.
...
Những tia sáng cuối cùng của một ngày cố len lỏi qua những cụm mây xám và đầu những ngọn cây thông để hắt xuống mặt hồ những vùng màu vàng quạnh thật đẹp. Tôi ngừng chân, lấy máy hình trong túi ra, đi lại sát bờ hồ để chụp vài tấm. Vừa đưa máy lên tôi thấy có gì lấp lánh trên một tảng đá trong ánh nắng chiều. Tò mò, tôi bước đến, chân chợt dẫm lên một cái gì mềm làm chao người suýt ngã. Nhìn lại là một chiếc giầy phụ nữ, chiếc thứ nhì nằm kế phiến đá chỗ có vật lóng lánh. Đi lại cầm lên tôi thấy đó là một cặp bông tai, một cặp bông tai đầy kim cương, giả hay thật thì không tài nào biết.
...
Bỏ đôi bông tai vào túi, tôi cầm chùm chìa khóa, đi ra xe lái trở lại khu rừng thưa. Chiếc Corolla đen vẫn còn nằm đó với cánh cửa phía tài xế mở rộng. Tôi xuống xe lên tiếng gọi, "Xin lỗi, có ai không?", tôi gọi thêm vài lần, cất cao giọng nhưng chỉ nghe tiếng mình vọng lại. Ngại không dám chui vào xe người lạ, tôi đi bộ một vòng thật rộng tìm người mà tôi đoan chắc là chủ nhân đôi bông tai. Vẫn không thấy ai. Tôi lên tiếng vài lần nữa rồi trở lại chiếc Corolla nhìn vào bên trong, vài tờ giấy, một đôi găng tay len đen, một bản đồ. Vậy thôi! Trở lại xe mình tôi ngồi chờ. Tôi chờ nửa tiếng không thấy một bóng người. Đúng như tên chủ tiệm dưới kia than, tháng này không thấy ai trên đây. Từ hôm qua đến giờ chỉ có tôi, một cặp già và hai người nữa- tài xế chiếc Corolla và chủ đôi bông tai, hay có lẽ là một?
Về lại chalet, không viết được, tôi thay quần áo lái xuống chân núi. Trên đưòng đi tôi ghé vào lại tiệm tạp hóa. Vẫn tên trắng ngồi sau quầy coi tiệm vắng tanh.
...
Đêm đến tôi chờ Hằng lên lầu đi ngủ rồi mở briefcase lấy đôi bông tai và bức họa ra đưa gần ngọn đèn trên bàn ngắm kỹ. Càng lúc tôi càng thấy sao cặp bông tai trông đẹp hơn. Những viên kim cương lóng lánh trong ánh đèn hắt ra những tia xanh trắng đỏ tuyệt đẹp. Cũng như bức họa chân dung cô gái trên vỉa hè, những nét phác như được ai đồ lại làm chân dung trông linh hoạt có hồn. Trong đầu chợt nảy ra ý nghĩ, tôi đặt cặp bông tai lên hai tai của bức chân dung. Tôi sững sờ. Khuôn mặt nàng trên mặt giấy như di động, hai môi như đang mấp máy, cặp mi chớp chớp. Tôi bị thôi miên bởi cái nhìn xoáy từ cặp mắt sâu thẳm đó như là người trong tranh đang có điều gì đó muốn nói với mình nhưng không thốt ra lời được.
...
Ngày nào đi làm bằng xe điện cũng giờ đó suốt cả chục năm qua, vợ tôi biết hết mặt những ai đi cùng xe cùng giờ. Sáng hôm đó lên xe như thường lệ Hằng lấy báo ra đọc. Mải lo đọc không để ý đến xung quanh đến khi nhìn lên thì thấy một cô gái ngồi ghế đối diện. Một khuôn mặt lạ, không phải lạ vì chưa gặp trên cùng chuyến xe điện bao giờ mà lạ là vì nó ... khác lạ. Cô ta nhìn Hằng không dứt mắt làm vợ tôi cảm thấy bất ổn nhưng cố tảng lờ, giả vờ đọc báo tiếp. Tuy dán mắt vào báo nhưng Hằng vẫn có cảm giác cái nhìn đó dính trên mặt mình và phải chịu sự nhột nhạt đó cho đến khi xe đến trạm xuống.
"- Bà đẹp lắm nhưng nếu bà đeo một đôi bông tai kim cương sẽ còn đẹp thêm, cô ấy tự nhiên nói với em như vậy.
Hằng nhíu mày nói, em không biết trả lời ra sao, đứng lên đi ra xe luôn. Nghe vợ kể mà tôi thấy rờn rợn trong lòng.
...
Nỗi hoang mang cùng cực dậy lên trong tôi giữ tứ chi tôi không cho cử động. Tôi ngây người nhìn đôi mắt buồn bã với cái nhìn khẩn khoản. Tôi thấy đầu óc mình ù đi không biết phải làm gì nói gì. Rồi bàn tay cô gái đưa ra, những ngón tay thon đẹp.
-------------------------------------------------------------------------------------
Một gặp gỡ tình cờ tại thư viện tỉnh lẻ cao nguyên, tôi đã để lòng mềm yếu của mình bị chinh phục bởi một cô giáo trẻ đẹp chuyên về tâm linh. Tôi hoàn toàn không biết mình đang mở rộng cửa thế giới bên kia để người chết bước qua ngưỡng cửa đi vào thế giới người sống.
...
Không một lời, cô ta chỉ nhếch mép cười trước khi đặt quyển sách lại trên kệ rồi đi ra. Tôi ngần ngại muốn đi theo. Khi trong lòng quyết thì đã quá muộn, tôi ra cửa thư viện nhìn trái nhìn phải nhìn sang bên kia đường nhưng bóng dáng thướt tha trong tà áo dài vàng nhạt như nhoè mất đâu đó trong ánh nắng trưa chan hòa. Về đến văn phòng tôi còn tiếc xong đâm giận mình để lỡ cơ hội. Chiều tan sở, tôi vòng xe ngang qua thư viện mong thấy lại người con gái với mái tóc thề trong chiếc áo dài vàng nhạt thướt tha nhưng bị thất vọng. Quay xe đi tôi mới thấy cái lố bịch của mình như một đứa con trai mới lớn phải lòng ai lần đầu trong đời. Đã ngoài ba mươi, tôi đã có vợ và một con.
...
Tiếng nhạc từ trong quán Gió Rừng, hộp đêm duy nhất trên đây, vọng ra ngoài đến bãi đất đậu xe lỏng chỏng vài chiếc chiều thứ năm, loãng đi trong bầu không khí đêm man mát rồi theo ngọn gió len lỏi vào trong cánh rừng đằng sau quán. Tôi để cô gái đi trước vào bên trong.
- Âm u huyền ảo như thế này hẳn là cõi hư vô, không thể là thiên đàng. Trong ánh đèn lu mờ, tôi không đọc được phản ứng trên mặt cô ta về câu nói đùa của mình. Chờ bồi đặt hai ly nước xuống bàn quay lưng đi xong cô ta mới lên tiếng.
- Sao ông biết cõi hư vô mới âm u, còn thiên đàng thì rực sáng?
...
Không như tháng trước lên đây, vợ tôi ra vẻ đau khổ.
- Em biết sẽ phiền anh nhưng cả tháng nay ngày nào em cũng bị dằn vặt, mãi rồi không chịu được nên lại phải lên. Có lên đây thì em mới tìm được sự yên tịnh cho đầu óc mình chứ dưới kia hầu như ngày nào có người nói nhỏ vào tai em là anh có ....
- Có người nói nhỏ vào tai em? Người nào? Ai?
- Em không biết, không tả được. Không có ai hết, có chứ nhưng ... em không biết nói sao cho anh hiểu, cứ như là có người vô hình ngồi sát mình nói nhỏ vào tai mình.
...
- Đã nói không chứng minh được nhưng em tin có sự sống sau cái chết.
- Sự sống đó hiện hữu ở đâu, một nơi nào xa xăm hay ngay tại đây? Ngẫm nghĩ một lúc Huyền đáp.
- Cả hai.
Tôi phì cười trước câu trả lời đi hàng hai đó. Nói vậy đằng nào cũng đúng. Còn tôi thì tin chết là hết chuyện và nói ra thế.
- Sao anh biết, anh chứng minh được? - Thì cũng như Huyền tin vào sự sống sau cái chết, không bằng chứng nhưng vẫn tin. Dù có lúc tôi và Huyền đổi đề tài tranh luận nhưng tôi không thấy hứng thú bằng lúc nói về thế giới huyền bí của cái chết.
...
Mặt kính khung hình lạnh nhưng không lạnh bằng cái nhìn từ đôi mắt sau cặp kính trắng của người mặc áo dài tay xanh quần dài đen trong ảnh.
Copyright © 2018 Khoi's bookshelf - All Rights Reserved.
Powered by GoDaddy
We use cookies to analyze website traffic and optimize your website experience. By accepting our use of cookies, your data will be aggregated with all other user data.