Một hôm rảnh Phan chở tôi ra biển chơi. Biển đây trông không khác gì Vũng tàu với vài quán nước vách gỗ xung quanh là bàn ghế người ta ngồi uống bia ăn tôm cá nướng. Bãi cát thì có màu vàng bẩn, đây đó mấy đống rác, lon nhôm chai và ly plastic nằm vương vãi. Nhưng tôi lại thích thế vì nó đem lại hình ảnh một thời thân yêu. Trong khi Phan ngồi uống bia, tôi xuống nước bơi. Nước ấm không bằng Vũng tàu nhưng ấm hơn nước Cali nhiều nhất là trên mạn bắc. Đã lâu không được tắm biển, tôi bơi lội thỏa thích cho đến lúc mệt nhoài, lết về bàn uống Pacifico và ăn mấy con tôm nướng.
Tôi bắt đầu yêu thích Rosarito.
Đêm trước khi tôi về lại Cali, hai người dẫn tôi đi ăn tại một quán ăn nhỏ bên vệ đường. Phan nói nếu chịu khó lái xe ra bãi biển thì mát hơn và có hải sản nướng không khác gì Việt Nam nhưng đắt. Ăn mấy ở quán nhỏ vệ đường xa biển rẻ hơn và tránh được du khách.
Quán vách gỗ vách tường xi măng nằm bên một con đường đất xung quanh lác đác vài cái cây cao và vài căn nhà. Ba bốn con chó hoang chạy lông nhông chờ được ném cho miếng ăn.
Người ta mua thức ăn bên trong rồi đem ra ngồi mấy cái bàn nhỏ thấp lè tè bên ngoài sân trước quán. Sân lát xi-măng rộng chừng bốn chục mét vuông. Đèn màu treo xung quanh quán, nhạc ranchera inh ỏi, thực khách ăn nói bi bô, tất cả tạo nên một bầu không khí vui nhộn.
- Quán nhỏ bán thức ăn home-cooked chứ không như mấy tiệm lớn trong tỉnh nhưng rất ngon.
- Anh sẽ cạnh tranh với họ, họ bán chạy như vầy làm sao anh địch lại được?
- Mình bán hamburgers và hot dogs, khác với họ ... vì vậy mở sạp nhỏ bán thử trước xem sao.
Tôi gọi một dĩa chile relleno, Phan chia tô caldo de res với tôi trong khi Juanita ăn một đĩa chile verde.
Thức ăn này tôi đã thử bên Cali nhưng tối nay sao thấy ngon tuyệt, bội phần bên kia. Tortilla nhào nặn bằng tay trông thô kệch nhưng đầy mùi vị bắp, nước sốt chắc dùng mỡ heo nên béo ngậy. Sẵn đói tôi ăn ngấu nghiến trong khi Phan húp súp sì sụp rồi nốc bia Tecate. Hôm nay thời tiết nóng nên bia lạnh uống thật ngon, đi xuống đến đâu mát rượi đến đó. Mấy bàn xung quanh ra mặt thích thú nhìn hai người á đông ăn cơm Mễ một cách “tận tụy”. Nhìn họ nhìn chúng tôi, tôi nhớ lại những lần đưa Maria đi Quảng Đà ăn bún bò, thực khách Việt thích thú nhìn con bé ăn bún và gỏi cuốn hết mình.
Một chiếc Jeep bánh to cao chạy đến đậu trước quán, một tên Mễ bụng phệ bộ râu quặp rậm nhảy xuống xe. Juanita giật mình khi thấy hắn, tên này cũng thấy bộ ba ngồi cái bàn gần rìa. Hắn tiến lại, miệng cười toe nói bô bô.
- Bonita, cuando volviste?
Nói xong hắn trố mắt nhìn tôi và Phan. Juanita giới thiệu mọi người. Hắn chìa tay bắt.
- Con mucho gusto.
Chờ hắn đi vào trong xong Juanita giải thích.
- Thằng Carlos, nó khi xưa theo mình nhưng nó có tính xấu nhậu nhẹt và lang chạ nên từ khước. Nghe nói sau này nó lập gia đình nhưng tính vẫn còn dê. Mấy lần về thăm nhà cứ bị nó đến gạ đi chơi dù nó đã có vợ con. Ông bà già ghét nó lắm, đuổi nó như đuổi tà.
Thấy Phan ra mặt không vui, Juanita vuốt lưng anh.
- Anh đừng lo, nó vậy thôi nhưng vô hại.
Ba người lại ăn nhậu tiếp.
Đêm hôm đó trước khi đi ngủ, Phan và tôi ra ngồi trước hè hút thuốc nói chuyện.
Tôi khen anh thành công tìm được hạnh phúc mới bền vững. Anh không đáp chỉ mỉm cười, một nụ cười mãn nguyện rồi vỗ vai tôi như muốn cám ơn. Tôi hỏi anh về tình trạng cư trú Mỹ của anh.
Câu trả lời của anh đầy triết lý.
- Ở đâu cũng thế, quan trọng là mình vui. Đã bỏ xứ bao ngàn dặm sang lục địa này rồi lại ra đi nữa, Việt, Mỹ hay Mễ ... nơi nào có thương yêu nơi đó là nhà, nơi nào có đất tình thương thì mình trồng cây hạnh phúc.
Picture Oaxacan Woman by Thomas F. Aleto
Copyright © 2018 Khoi's bookshelf - All Rights Reserved.
Powered by GoDaddy
We use cookies to analyze website traffic and optimize your website experience. By accepting our use of cookies, your data will be aggregated with all other user data.