Đến đầu ngõ, Liễu bảo Hoàng cho mình xuống thay vì đi tuốt vô trong sợ nước văng từ mấy vũng bùn làm dơ xe phần tránh những cái nhìn soi mói của mấy người hàng xóm.
- Em ráng nghỉ cho khỏe rồi mới vô quán nha. Mai mốt rảnh anh tới thăm.
Lời Hoàng nhắn trước khi quày xe ra đường đi.
Vào trong nhà Liễu lập tức đóng cửa rồi khoá trái lại trước khi đi vội đến giường lấy xấp tiền trong túi xách tay ra và bắt đầu đếm. Không quá nhiều nhưng nhiều đủ để làm Liễu cảm động về nghĩa cử của Hoàng.
Hai người đi ăn trưa tại một tiệm cơm tàu trong Chợ Lớn. Trước khi đi Liễu định son phấn cho coi được thay vì vác bộ mặt trần nhà quê nhưng Hoàng nói làm ít thôi. - Son phấn nhiều quá mất vẻ đẹp tự nhiên em à, sơ sơ thôi.
Lần đầu tiên được khen mình đẹp tự nhiên, Liễu cảm thấy mắc cở như thời còn mới lớn dưới quê. Khi mới yêu lần đầu, nó rất lo nước da đen làm người bạn trai chán nó. Người bạn trai đã xúi nó lén lút bà dì đi mua son phấn về trang điểm mỗi lần đi hẹn. Thằng bồ còn nói nó cần làm vậy để che “mặt ruộng để coi cho đặng” mà nghĩ lại cũng thấy nực cười vì thằng đó coi cũng bộ ruộng không thua gì bạn gái. Nó đã không lấy làm buồn về câu nói đó mà còn cám ơn vì mặc cảm nhà quê. Vô Sài Gòn đi bán bar thì nó mới thấy bộ mặt da ngăm ngăm đen là một chướng ngại cho việc kiếm tiền. Khách vô thấy bộ mặt ruộng là đòi em khác, khách nào chịu cho nó tiếp lần sau tới là chạy. Buồn quá, nó đã phải nhờ Tình chỉ bảo việc sửa soạn cho có bộ mặt tỉnh mà có khách chiếu cố.
Hoàng gọi đồ ăn những thứ lạ Liễu ngay cả đời chưa nghe nói tới. Thức ăn lạ miệng khó nuốt nhưng Hoàng hối ăn, nói có thuốc bắc ăn vào cho bổ. Nó cố ăn để chiều lòng, vừa ăn vừa cảm động trước thái độ ân cần của Hoàng nhưng cảm động hơn khi ăn xong Hoàng nói không muốn nó đi đêm với khách nữa.
- Em đi làm ngoài quán tiếp khách không sao nhưng tránh đi ngủ đêm với người ta. Anh biết em cần kiếm thêm để gởi về cho dì nhưng đi riết như vậy có ngày dính bệnh hại sức khỏe có thể trở nặng mà chết.
Rồi Hoàng móc ví lấy tiền đưa cho Liễu bắt cầm.
- Anh chưa ra trường chưa có việc làm đàng hoàng, bây giờ anh chỉ đi dậy kèm không có nhiều nhưng em cần thì lấy đi. Anh sẽ không đến quán nữa để em tự nhiên tiếp khách được nhiều thì đỡ phải ... đi đêm với người ta.
Liễu ngần ngừ, khách nó tiếp đưa tiền là nó cầm liền nhưng với Hoàng thì khác. Anh quá thành thật, quá ngây thơ, thiếu kinh nghiệm trai gái, chỉ mới yêu một lần rồi bị thất bại đớn đau. Hoàng đốc mãi làm nó phải cầm tiền cất vào ví. Bây giờ suy nghĩ lại nó thấy mình nằm trong thế kẹt. Số tiền Hoàng đưa không đủ nhiều để đưa dì nó mua máy may nhưng nó đã hứa với anh nó sẽ không đi ngủ đêm với đàn ông. Nó tính nhẩm nếu mình đi thêm một hai đêm nữa thì sẽ đủ số tiền. Là tay mơ trong nghề nhưng nó đủ lanh để biết mình không nên hỏi ý Tình, thể nào con bạn cũng xúi nó bắt cá hai tay, vừa moi tiền Hoàng vừa đi đêm. Nó cũng dư biết không nên tin con bạn vì con này có tật đỏ đen, biết nó có tiền là sẽ đòi cho mượn hay không chừng ăn cắp. Liễu cẩn thận cuốn mấy tờ giấy bạc trong một cái khăn tay nhỏ, nằm xuống giường ôm khăn tay sát ngực nghĩ đến Hoàng.
Trong lòng Liễu đầy những cảm giác hỗn độn chen lẫn với nhau. Bữa cơm trưa với Hoàng đem lại cảm giác êm đềm mà nó chưa có từ ngày yêu lần đầu và cũng là lần duy nhất. Cái cảm giác êm đềm ấy không đến từ khung cảnh nhà hàng sang trọng hay từ những món ăn đắt tiền lạ miệng mà từ những cử chỉ ân cần và lời nói dịu dàng của Hoàng và sự thành thật trong những cử chỉ và lời nói đó. Hoàng thành thật đến độ thú thật mình không có đủ tiền để bao nó và cũng không hứa hẹn gì mà chỉ có một ước muốn khiêm tốn là giúp nó giúp dì dưới quê mua cái máy may cũ. Thế thôi.
Copyright © 2018 Khoi's bookshelf - All Rights Reserved.
Powered by GoDaddy
We use cookies to analyze website traffic and optimize your website experience. By accepting our use of cookies, your data will be aggregated with all other user data.