Người thanh niên trẻ từ sau lưng gật đầu chào miệng nói lí nhí vài tiếng trong khi đó My đảo mắt nhìn quanh. Cái nhìn đầy tự tin quét cả căn phòng, đi từ khuôn mặt này đến khuôn mặt khác. Hầu như ai cũng ngắm người đàn bà mới đến. Cả bữa tiệc chỉ có vài ba người phái nữ, họ đẹp nhưng không đẹp bằng và dường như họ nhận thấy điều đó ngay vì họ vội quay mặt đi hoặc lộ vẻ ghen. Vài người nhìn người con trai trẻ bên cạnh My, trông trẻ hơn cả chục tuổi, rồi quay lại nhìn nhau. Em? Em họ? Cháu? Kép trẻ?
Trọng muốn bỏ đi về ngay lập tức nhưng không biết làm sao rồi đi lại góc phòng đứng cố thu mình nhỏ lại.
...
My dùng hai tay vuốt tóc kéo ra phía sau thật chặt rồi ngắm mình trong chiếc gương con đặt trên bàn phấn. Mái tóc cắt ngắn vừa đủ dài để buộc lại nhưng trông cũn cỡn không đẹp. My còn nhớ Trọng nói tiếc mái tóc dài của mình hôm tình cờ gặp lại tại nhà người anh họ. Thời hai người còn cặp, mỗi lần đèo nhau đi chơi đâu, Trọng hay bắt bạn gái lái để mình ngồi sau cho mái tóc dài đen nhánh bay lên mặt mình để ngửi lấy mùi thơm của tóc. Có những tháng My không cắt tóc, để cho nó thật dài để khi nằm cạnh nhau, Trọng bắt người yêu xõa tóc sang một bên như là một giải lụa đen để mình nằm úp mặt lên. Rồi My đã cắt tóc ngắn, cho cắt thẳng tay sau cái ngày hai người chia tay mà trong lòng không một tiếc nuối.
...
Nhảy gần hết bài thì Trọng chợt giật mình khi thấy My cũng đang nhảy bên kia sàn. Vẫn mái tóc cắt ngắn, những đường cong từ vai xuống đến chân. Trọng không biết mình nên lánh hay lại gần nhìn cho rõ. Đang phân vân thì đèn trên sân khấu bật sáng, Trọng nhìn lại kỹ hơn và thấy mình đã lầm, chỉ là một người đàn bà lạ mặt.
"Mình lại nghĩ đến người xưa rồi," Trọng than thầm, "Giờ này chắc My và Thắng đang du dương với nhau chứ làm sao biết là mình đang nhảy với Liên ở đây".
...
Đến lúc này Trọng mới quan sát Liên kỹ hơn. Người con gái đã trẻ giờ trông lại còn nhí nhảnh hơn trong bộ quần áo thể thao trẻ trung, áo thun tay cộc xanh nhạt, quần tây trắng bó, giầy vải trắng, mái tóc dài chấm vai được buộc bằng khăn xanh đậm rất hợp với áo thun. Như My, Liên đeo một cặp kính mát tròn to tướng rất à la mode.
- Liên hôm nay trông mignone ghê, giống mấy cô tây con trong tờ Copains em gái anh đọc.
- Anh Trọng thích không?
Liên hỏi mà ngước mắt nhìn Trọng như ngóng câu trả lời muốn nghe. Trọng tinh nghịch hỏi ngược lại.
- Muốn anh thích cái gì? Quần áo theo thời trang mới hay ... người mặc?
...
Bây giờ thì My mới nhớ lại bài luân vũ Thắng dìu. Lúc đó đã hơi ngà ngà say, My dựa đầu lên vai người con trai mà trong suốt bữa ăn nhìn nàng như thôi miên, để mặc hắn dìu những bước lả lướt quay tròn. Thắng nhảy thật điêu luyện và ngay khi đó đã chinh phục được người đàn bà với trái tim hãy còn vết thương của đổ vỡ. Sau bài valse cho đến khi tiệc tan, My chỉ nhảy với Thắng và ngược lại Thắng cũng không nhảy với ai khác ngoài My. Một tuần sau họ ngủ với nhau và trở thành tình nhân cho đến ngày hôm nay và bây giờ Thắng muốn đi xa hơn, muốn My của mình mãi mãi.
...
Cái luồng hơi nóng lúc nãy chạy xuống chân giờ chạy ngược lên ngực lên đầu nóng ran lên. Liên thấy Thắng ngồi dậy rồi nằm hẳn lên người mình. Lần đầu trong đời da thịt mình cọ sát với da thịt con trai từ ngực xuống đến thân dưới, trong người Liên chợt dậy lên một cảm giác lạ lẫn rạo rực ban đầu làm người cứng đơ ra rồi ngay lập tức mềm nhũn buông thả.
Mặt hai người cách nhau chỉ vài phân. Hai mắt Thắng như mắt rắn độc thôi miên con chuột làm đến tê liệt không chạy được trước khi phóng đến đâm cặp răng nanh độc vào trong da thịt.
...
Đồng hồ trên tường đánh năm tiếng. My đã xếp hồ sơ vào trong tủ sắt, ví tay đã sẵn sàng nhưng vẫn còn ngồi sau bàn giấy chưa muốn đứng lên. Thắng chắc đã đến đậu xe chờ bên ngoài. Có gì giữ My ngồi đó không cho đi ra gặp lại Thắng sau hơn một tuần. Sáng thứ hai đi làm lại sau một cuối tuần cô đơn, My chán nản nhìn chồng hồ sơ trên bàn, biết mình có nhiều việc cần giải quyết nhưng người như không còn nghị lực làm bất cứ chuyện gì. Sao Thắng xử sự như trẻ con đến độ không thèm đến thăm, không một cú điện thoại. Suốt một tuần lễ trước đi làm không có Liên không có Thắng, My như một cụm bèo trôi dật dờ trên mặt sông, để nước đưa đi đâu thì đi đó.
...
Nhìn cặp môi dày ươn ướt mấp máy, Thắng chợt thèm hôn lên chúng rồi không kềm được, hắn kéo My lại sát mình hôn lên môi. My ú ớ vài tiếng rồi hôn trả lại. Nụ hôn kéo dài cả phút, thật trọn vẹn so với nụ hôn với Liên. Thắng muốn kéo dài nhưng bị đẩy nhẹ ra. Hắn thì thào vào tai My.
- Thắng hết giận rồi. Mình nói chuyện đó sau. Bỏ qua đi! Để xin lỗi My, tối nay Thắng đưa My đi chơi.
- Tối nay mới thứ hai.
- Thứ hai thì đã sao, cần gì chờ đến cuối tuần. Mà Thắng cũng không muốn chờ đến tối nay nữa.
My hiểu ý, đứng lên, vừa đi vừa cởi khuy áo. Chưa vào đến giường thì chiếc váy dài và nịt vú đã rơi xuống đất, để lại trên người vỏn vẹn chiếc xì-líp đen nhỏ xíu.
...
Lần đầu tiên lại đây, My thấy nó mới cao hơn đầu người. Trong thời mặn nồng, có lần Trọng nói, "Con Lan nói loại hoa giấy sống dai lắm, không một cuộc tình nào có thể sống lâu hơn bất cứ một giàn hoa giấy nào" và My đã cãi "Tình mình sẽ sống lâu hơn cái giàn bông giấy nhà anh". Trọng cười đồng ý lại còn nói "Khi nó chết anh sẽ nhổ đi rồi trồng cho em mấy bụi hồng", biết người yêu mình thích hoa hồng. Chỉ hơn một năm sau thì hai người bỏ nhau. Giàn hoa giấy đó bây giờ vẫn còn leo, những cụm hoa giấy đỏ xẫm lay động trong gió như trêu ghẹo.
Copyright © 2018 Khoi's bookshelf - All Rights Reserved.
Powered by GoDaddy
We use cookies to analyze website traffic and optimize your website experience. By accepting our use of cookies, your data will be aggregated with all other user data.