Người đàn bà văn sĩ đó là tình nhân của chú tôi nhưng tôi đã yêu bà. Tôi ghen với chú, tôi để nét đẹp mặn mà đa tình của người thiếu phụ làm mình lòa không thấy được nét đẹp ngây thơ của người con gái trước mặt.
...
Chú đã hơn ba chục mà còn độc thân, phải có lý do chứ! Tôi biết trong gia đình hai họ chú Hùng là bay bướm đào hoa nhất. Tôi đã gặp nhiều cô đi với chú, cô nào cũng đẹp, mà hình như chú chỉ thích một loại phụ nữ: cao, tốt tướng, đẹp đậm đà, có cái nhìn đa tình và thích nhảy nữa vì chú chuyên đi hộp đêm hay boum.
...
Trước khi hai cánh cửa gỗ sơn xanh khép lại, tôi thoáng thấy một khuôn mặt con gái lướt qua thật nhanh trong nhà, một khuôn mặt con gái rất trẻ, rất xinh, tóc cắt ngắn, mắt nai to. Tiếc là cánh cửa sổ duy nhất cũng đóng nên tôi không thấy thêm được tí nào cái khuôn mặt xinh xắn đó.
Về lại nhà in tôi kể cho chú Hùng nghe. Chú lắc đầu nói tôi quá mê gái mà quên là chính chú đã có ít nhất cả chục cô bồ trong quá khứ, chưa kể bây giờ.
...
Bà Thảo Lan đêm nay mang một nét đẹp khác những lần tôi gặp còn cô em gái thì lu mờ trước sắc đẹp của chị mình. Vẫn mái tóc ngắn nhưng bà làm xù lên một ít, để vài sợi rớt xuống trước mắt trông rất lãng mạn. Môi bà tô nhạt, má chỉ phớt ít phấn, còn mắt thì không biết bà ta làm gì mà hơi ươn ướt. Bà mặc áo cắt sâu để lộ một phần ngực trắng nuột nà.
...
Tình cảm của những người lớn tuổi phức tạp quá. Cặp nhau, gặp lại người xưa, bỏ nhau, muốn gặp lại. Còn những biến số mới nào khác trong phương trình tình yêu?
--------------------------------------------------------------------------------------
Thuyên mời tôi đến dùng cơm tối, cười tôi khi tôi bị cần sa quật, làm tình với tôi khi giận dữ. Và mời tôi dọn vào ở chung trong căn nhà trên núi suốt năm mây che, vài tia nắng âm u chiếu xuống thửa vườn nhỏ sau nhà nơi mỗi chiều hai người ngồi ngắm mặt trời lặn trên biển Thái Bình.
...
Nơi Thuyên ở hình như mặt trời ít đến thăm. Căn nhà nằm trong rừng trên một ngọn đồi bên ven núi nhìn xuống biển bát ngát. Một phong cảnh thật trữ tình, trữ tình vì quanh năm triền đồi đó nằm dưới làn sương mù chặn những tia nắng không cho đi xuyên qua xuống đến đầu những vòm cây. Thiếu nắng nên khu nhà Thuyên lúc nào cũng lành lạnh.
...
Tôi chợt thèm một điếu thuốc, định hỏi Thuyên mình hút được không thì nàng đã đứng lên đi lại cái bàn con trong góc phòng khách, lấy ra một hộp gỗ nhỏ đem lại chỗ ngồi. Tôi thấy Thuyên mở nắp hộp lôi ra một bao ny lông, cẩn thận lấy ra một miếng giấy nhỏ xong đổ lên giấy những mảnh lá xanh sắc nhỏ, cuốn lại thành điếu thuốc.
...
Không gặp Thuyên, tôi nhớ nàng ra riết. Dù cuộc mây mưa ngắn ngủi, tôi vẫn còn nhớ những giây phút tuyệt vời đó. Tôi nghĩ mình đã phải lòng Thuyên. Nhớ nhiều nhưng tôi vẫn không dám tự tiện lái xe lên đỉnh núi đến nhà. Mỗi lần lên xe định đi nhưng nhớ lại cái giọng lạnh lùng buổi sáng đầu tiên và câu xua đuổi sau lần ăn nằm đó thì tôi lại chùn chân. Tôi nhớ Thuyên nhiều đến độ thành ngớ ngẩn.
...
Rồi một buổi chiều đầu thu, đúng một năm sau ngày tôi dọn lên đây, đi làm về không thấy Thuyên đâu, tôi đi ra vườn sau đinh ninh sẽ thấy nàng ngồi ngắm biển.
--------------------------------------------------------------------------------------
Tôi được giọng hát ru hồn giải thoát mình ra khỏi nanh vuốt của con ma mất ngủ, giọng hát đó đưa tôi vào giấc mộng mỗi trưa ngoài công viên, giọng hát mà tôi sẽ nhớ mãi mãi.
...
- Cô hát hay lắm.
- Ông làm tôi giật mình. Ông ở đâu đến? Ông rình rập tôi?
- Xin lỗi cô, tôi không rình rập cô, tôi đang nằm chỗ kia thì giọng hát của cô theo gió đến với tôi. Giọng cô hay lắm.
- Thật không?
- Giọng hát cô đã ru tôi ngủ được một lúc.
- Ông nói gì?
...
- Tôi e rằng ông cần tập quen thiếu giọng hát của tôi vì mai là thứ bảy và tôi không đến trường vào cuối tuần. Ông trở lại cái ghế đá của ông đi để tôi hát nốt bài Un bel dì, tôi sẽ hát hết bài vì ông sẽ không nghe tôi trong hai ngày tới.
Vedi? È venuto!
Io non gli scendo incontro. Io no.
Mi metto là sul ciglio del colle e aspetto,
e aspetto gran tempo
e non mi pesa,
la lunga attesa ...
...
Những lời nhạc cứ thay phiên nhau hiện lên trong đầu tôi trên đường từ sở về nhà. Tôi bước lang thang vô định, nhìn đám người chen lấn nhau trên đường phố, tay xách nách mang những túi giấy đựng quà Giáng Sinh mới mua. Tôi nhìn những khuôn mặt vui tươi ấy với một ảo vọng là một trong các khuôn mặt đó sẽ là cô, đúng, là cô trở lại từ cõi hư vô nào.
--------------------------------------------------------------------------------------
Người con gái ở căn nhà cuối ngõ ngày nào cũng đi ngang trước nhà tôi, một người con gái cũng chỉ như bao nhiêu con gái khác. Thờ ơ, lạnh nhạt, cô đơn và sau cùng là nuối tiếc.
...
Thay đổi bên ngoài làm thay đổi bên trong. Giờ lên trung học, tôi thấy mình lớn hẳn, không còn ngại cái nhìn ranh mãnh của một đứa con gái hay ít ra nghĩ rằng đã đến lúc phải gan dạ hơn con gái. Tôi đã thích thú khi thấy Thủy quay mặt đi khi tôi nhìn thẳng vào mắt nàng lần đầu tiên.
...
Tôi chăm chú nhìn lên đầu lớp. Không biết Thủy thấy tôi không nhưng tôi thấy nàng như cố thu người cho nhỏ lại sau lưng một cô bạn lớn con để trốn cái nhìn soi mói từ dẫy ghế cuối. Bỗng nhiên tôi bật đứng dậy đi lại đám con gái. Lúc này thì Thủy tròn mắt nhìn tôi, hai má đỏ ửng lên, đôi môi mấy máy như muốn nói gì.
...
Những lần ngồi xuống, trên mặt bàn những sách vở tôi chỉ thấy những hàng chữ đang múa rối xong biến đi mất để lại trang giấy trắng bạch rồi khuôn mặt Thủy từ từ hiện lên, khuôn mặt cách đây một năm cho tôi cái nhìn đến giờ vẫn chưa quên. Tôi không nghĩ Thủy còn nhớ lần gặp bất chợt đó khó quên đối với tôi, nàng sắp làm vợ và chẳng bao lâu sẽ làm mẹ, đầy rẫy những trách nhiệm trên tay.
...
Cái nhìn chỉ một giây nhưng sao lâu như cả giờ. Son phấn như bị ngọn gió thổi bay đi đâu mất, mái tóc búi sau cổ xổ ra. Tôi thấy lại khuôn mặt cô nữ sinh e thẹn ngày nào thập thò sau lưng bạn và nét ngượng ngùng trên mặt nàng khi đưa tôi tờ báo tay run run.
Đây là hình ảnh cuối cùng Thủy cho tôi.
-------------------------------------------------------------------------------------
Người sinh viên ấy xấu trai nhưng Lý yêu anh ta vì tính tình tốt. Chị Hoàng cạnh nhà luôn khuyên Lý bỏ ngoài tai những lời nói xấu. Chị hỏi cô hàng xóm sinh viên trẻ đã gần gụi bạn trai chưa thì Ly đáp "để dành cho ngày cưới".
...
Một thời gian sau, có người còn nói đã thấy Lý và người con trai đó đi chơi với nhau ngoài phố và cách ăn nói của họ rất là thân mật. Tới lúc này thì không ai còn nghi ngờ gì hết, gã con trai xấu trai đó là bồ của người đẹp trong hẽm và được gán tên chính thức "thằng bồ xấu trai của Lý" và cái tên chính thức đó đã đến tai nàng rất nhanh.
...
Tần ngần đứng trước cửa phòng một lúc Lý đi đại vào. Chắc hai người đi vội vã sao chăn gối còn xộc xệch. Nhìn đống chăn gối, Lý chợt nhớ lại lần nói dỡn với chị Hoàng về chuyện "chăn gối" rồi đỏ mặt lên mắc cở. Trong đầu Lý hiện lên cảnh anh chị Hoàng ôm ấp nhau rồi "chăn gối" với nhau. Lý vội lắc đầu như xua đuổi cảnh trí mường tượng ấy ra khỏi đầu.
...
- Lý đẹp quá, anh yêu Lý!
Nụ hôn đến như dự đoán nhưng vụng về hơn. Lý ú ớ trong miệng rồi buông người xuống mặt nệm, không một phản kháng. Bàn tay người con trai tìm được chỗ hai cái khuy tụt dễ dàng.
...
Mặc dãy dụa vùng vãy, Lý không thoát ra được vòng tay siết chặt của anh. Mặt anh ngây ra, anh thì thào nói "anh đã để ý em từ lâu, anh yêu và muốn em vô cùng. Đêm nay vợ không có nhà, anh muốn bày tỏ nỗi lòng mình cho người anh mơ tưởng biết".
------------------------------------------------------------------------------------
Người cựu chiến binh Mỹ trở lại quê hương thứ nhì để sống lại những ngày xa quê hương đầu và cảm giác mất mát khi người vợ mới cưới đã bỏ đi ngày anh lên máy bay sang Việt Nam. Và anh gặp chị Thìn, một phụ nữ quê mùa đã phải nhắm mắt đưa chân vào đường son phấn để cưu mang người chồng tàn tật.
...
Vừa đến ngưỡng cửa nhìn vào trong phòng khách đợi, chị Thìn hơi giật mình khi thấy một thân hình cao lớn, cao hơn chị cả một cái đầu, một mái tóc quăn tít cắt ngắn, một khuôn mặt da đen bóng nhẩy. Chùn chân, chị đã vào trong không thể quay lưng bỏ đi. Một người khách da đen đúa đang đứng sừng sững giữa phòng một tay cầm lon bia ...
...
Chị thấy người khách đen cứ lầm bầm Tina Tina trong miệng trong khi nhìn chị đăm đăm, một cái nhìn thật buồn. Chị có cảm tưởng cái nhìn buồn bã đó đang tìm kiếm một cái gì trong mắt chị, một cái gì đó chị không biết nhưng đoán khách có tâm sự gì không nói ra. Chị vuốt ve tay hắn, chị không muốn thấy nét buồn bã tư lự trên mặt khách.
...
Nhìn cái xẹo trên bắp chân tên đen, chị Thìn thấy nó đẹp, chị thèm có nó, không phải cho chị mà cho anh Thìn. Nếu chỉ bị một cái xẹo như vậy thì đâu đến nỗi nhưng hình như Trời Phật đã tìm thấy một lỗi lầm to lớn nào đó trong kiếp trước của vợ chồng chị nên quyết định phạt kiếp này. Chiếc xe cần trục khổng lồ của cơ quan công trường một hôm không biết làm sao đổ xuống đè lên anh Thìn.
...
Dưới tấm thân to lớn lực lưỡng ấy, chị không cảm thấy bị đè nén hay như bị cưỡng ép. Hai tay chị không buông xuôi hai bên hờ hững như mọi lần, những móng tay bấu vào da thịt trên tấm lưng đẫm mồ hôi ...
-------------------------------------------------------------------------------------
Đứa con gái da trắng tóc vàng ở nhà cuối đường sáng nào cũng đẩy chiếc xe chở đứa bé trai đi ngang nhà Thanh. Cha mẹ trắng mà sao thằng bé có nét Á đông. Cả xóm chỉ mình và chồng là dân da vàng mà tại sao? Chả lẽ trước khi sang Việt Nam cưới mình, Lương đã ...
...
Thanh nhớ lần đầu tiên thấy mẹ con nó đi ngang nhà mình khi đang ở trong bếp dọn dẹp. Thanh rất lấy làm ngạc nhiên. Giữa tháng tư trời còn lạnh khiến run lên ngay cả trong nhà thế mà con bé hàng xóm dám đẩy đứa bé đi chơi bên ngoài. Ở Việt Nam chỉ cần một ngọn gió thổi nhẹ ngang là mẹ vội chùm chăn con kín mít hay ra đường thì che nón không để một tị nắng nào lên người. Bên xứ giàu có này thì ngược lại, con trẻ phải phơi nắng chịu lạnh.
...
Quan sát kỹ người đàn ông "việt kiều" đến ngấp nghé mình, Thanh có cảm tình với ông ta ngay vì mặt dễ coi, tướng cao ráo. Sau này, nói chuyện với Lương nhiền hơn thì Thanh lại càng mến hơn vì tính tình giản dị và chân thật. Lương không khoác lác về đời sống của mình ở Mỹ, có gì nói đó, thú thật mình chỉ là thợ sửa ống nước, không là bác sĩ, kỹ sư hay chủ hãng hoặc chuyên viên này chuyên viên nọ như các tay việt kiều khác.
...
Thanh nói khẽ.
- Nó có cặp mông đẹp nhỉ, anh thấy đẹp không.
- Ừ, đẹp thật, cứ căng tròn lên.
Thanh nguýt chồng một cái thật dài nhưng Lương vội nói.
- Nhưng của em thì vừa tay anh hơn.
Không đáp, Thanh ngún nguẩy đi trước, cố tình lắc mông qua lại trước mặt chồng.
-------------------------------------------------------------------------------------
Con Thương nhờ tôi nói sao cho thằng em nhỏ của nó đi học lại. Làm case worker cho hai đứa, tôi đành lòng nhưng có biết đâu con bé lỏi đã đặt lên tôi những trách nhiệm ngoại hạn. Những bước nhỏ tôi lại gần hai đứa mồ côi Việt đem lại cho Thương một ảo ảnh hạnh phúc mà nó khao khát sau ngày mất cha mất mẹ.
...
Tôi còn đang hoang mang thì con bé đã mở cửa chạy xuống lầu chung cư. Đứng trên này nhìn từ cửa sổ xuống, tôi thấy con bé vừa đi vừa chạy về đầu đường chỗ có trạm bus đúng lúc xe vừa đến, nó nhanh nhẹn nhẩy lên xe. Cửa xe đóng lại, tôi quay lưng đi vào bếp bực mình nghĩ "Mình là counselor bị bắt làm babysitter". Thằng bé con ngồi cạnh bàn ăn, trên mặt bàn một tô cereal ăn dở, một ly nước cam gần cạn. Nó đứng lên mở cửa tủ lạnh lấy bình nước cam ra đổ vào ly nhưng chỉ đủ gần nửa ly. Tôi ngồi xuống đối diện với nó.
...
Đến sớm, tôi đậu xe ngay trước cửa tiệm chờ. Tôi thấy Thương mặc áo tạp-dề xanh đậm khệ nệ khiêng những thùng gỗ đựng hàng từ chỗ này sang chỗ kia. Chắc phải nặng lắm vì lưng nó khòm xuống, mặt thì đỏ gay lên mồ hôi nhễ nhại. Trông thật đáng thương. Thấy xe tôi, nó xua tay như bảo đi đi, đừng chờ, làm sốt ruột. Tôi cười cười lắc đầu mong nó hiểu ý tôi là đừng lo, cứ làm việc đi.
...
Tiếng chân Thương sau lưng. Em nó quay lại ngước nhìn lên rồi nói tôi nó đi vào xem TV. Con chị lại ngồi xuống chỗ đứa em trai vừa bỏ đi. Tôi nói con bé em nó nói lúc trước hôm nào trời nóng ăn cơm xong ba má hai đứa ra ngồi hiên nói chuyện cho mát. Thương nói Dạ thật khẽ rồi mỉm cười nhìn lên bầu trời đầy sao. Tôi biết trong lòng Thương lúc này là một hạnh phúc nhỏ nhoi đang được vun sới với một hy vọng, dù mong manh, một ngày sẽ thành tựu.
-------------------------------------------------------------------------------------
Sau những thăng trầm sau bao năm xa cách, tôi vô cùng thích thú khi gặp lại Thịnh, người bạn thân từ thời trung học. Không biết đã bao nhiêu lần bạn tôi nói "Đây là lần cuối cùng mình gặp nhau" nhưng biết đến lúc nào thì "lần cuối cùng" sẽ thật sự là lần cuối?
...
- Đây là lần cuối cùng mình gặp nhau.
Thịnh nói với tôi như thế sau bữa cơm tối thanh đạm tại nhà anh ta. Trong khi Hoa dọn chén dĩa xuống bồn để rửa, tôi và người bạn thân từ thời trung học đi ra phòng khách nói chuyện. Khi nói câu đó, Thịnh gật gù đầu, mắt nhìn điếu thuốc kéo một hơi rồi há miệng nhưng không thổi khói thuốc ra mà để nó bay lơ lửng lên mặt rồi lim rim mắt. Tôi còn nhớ có lần nói cái câu đây là lần cuối cùng mình gặp nhau, Thịnh đã làm như thế như là ra vẻ rất quan trọng. Thói quen mười năm qua vẫn không thay đổi.
...
Không đi được, Thịnh cởi bộ quân phục, tìm cách trốn về quê dưới Bình Dương nhưng bị công an bắt cho đi trại tù tập trung. Vài năm sau được thả về, anh về quê sống với cha mẹ, gặp Hoa, cưới Hoa rồi xin đi Mỹ theo diện HO.
...
Rồi Thịnh chìa tay ra. "Đây là lần cuối mình bắt tay nhau", tôi nghĩ thầm. Trước khi quay đi, tôi thấy cái lon trung úy không còn trên cổ áo Thịnh.
Suốt mấy ngày lênh đênh trên biển, tôi đã nghĩ nhiều về người bạn. Tôi mường tượng ra những cảnh ruồng bắt, đánh đập, tra tấn, thậm chí cả hành hình. Chưa bao giờ ở với cộng sản một ngày, tôi cố nhớ lại những cảnh trong phim "Chúng tôi muốn sống" và suy diễn ra những gì xảy đến cho Thịnh. Tự nhiên tôi thấy lo vô cùng.
-------------------------------------------------------------------------------------
Copyright © 2018 Khoi's bookshelf - All Rights Reserved.
Powered by GoDaddy
We use cookies to analyze website traffic and optimize your website experience. By accepting our use of cookies, your data will be aggregated with all other user data.